Thursday 21 July 2011

Pirate party


Tên cướp biển ngày 11/7.



Pirate foods.



Trang trí.



Bong bóng.



Mẹ ngoác miệng cười. Không thể tưởng tượng đã 1 năm rồi. Huhu!



Bà làm bánh cho Jake.



Jake chộp ngay cái bánh.



Bố cho Jake thổi nến. Không được chộp cây nến này! Bỏng tay đấy!



Pirate Jake cắm trại ngoài ban công.



2 tay 2 kiếm.



Cupcake mẹ làm. x.

Monday 11 July 2011

Hướng nghiệp


Lúc dì như 3 tuổi, hỏi dì lớn lên làm gì? Dì quả quyết "lớn lên con làm cô dâu". Bà bảo: "làm bác sĩ đi!" dì kiên quyết "Không! Con làm cô dâu cơ". Bây giờ đến lượt chuột. Chắc là chuột sẽ làm thủ thư vì bây giờ công việc yêu thích của chuột là xếp lại giá sách. Chuột chắc chắn sẽ không bán kem vì chuột không thík ăn kem. Cũng có thể chuột làm sửa xe hay giữ xe đạp vì chuột thík vật ngược cái xe hơi Waybuloo mui trần lên sửa, hay dẫn cái Little Tikes bà nội mới cho đi qua đi lại đi tới đi lui. Hay là làm chuyên gia nếm thức ăn nhỉ? Thức ăn cũng nếm mà thức không ăn được chuột cũng nếm luôn. Tay nghề chẳng mấy chốc mà lên.

Hôm nay sinh nhật chuột, ở nhà thì bà sẽ bày hàng ra cho chuột bốc thử coi lớn lên sẽ làm gì. Mẹ không bày hàng cho chuột bốc vì mẹ biết chuột sẽ bốc cái bình nước suối rỗng. Chẳng lẽ lớn lên làm thu lượm hàng recycle sao?!? Khỏi bốc vậy.

Chuột làm gì cũng được. Mẹ mong chuột của mẹ hạnh phúc như bố mẹ bây giờ. Đôi khi người ta phải trải qua nhiều bất hạnh mới hiểu được hạnh phúc là gì và mình đang hạnh phúc như thế nào. Sáng dậy 5h30 cũng yêu, không ăn bị mẹ oánh cũng yêu hay lấy tu ti gõ vào đầu cũng vẫn yêu. Chuột yêu của mẹ, mừng con được 1 tuổi và cho mẹ học hỏi + hiểu được nhiều điều hơn trong cuộc sống! x.

Friday 1 July 2011

Xin ăn

Sinh nhật bố từ năm trước, mẹ tặng bố phiếu học nấu ăn của Jamie Oliver nhưng loay hoay đến tận ngày sinh Chuột mà bố vẫn chưa đi học. Hôm qua bố dọn túi, vớ được cái voucher nên đi mua hummus của Jamie ăn cho hết vậy.

Dạo này Chuột thích xin ăn. Uống cà phê xong cho em cái ly không là em hạnh phúc ngất ngây, úp ngay cái ly lên đầu. Ăn gì cũng mon men đến xin. Em bò lên đầu gối mẹ xin hummus, với người há miệng xong bỗng dưng đứng hẳn dậy. Mẹ sung sướng quá, tung mất cái tô. Em giơ hai tay ra vỗ bạch bạch. Mẹ nghĩ chắc vỗ tay thể nào cũng ngã. Nhưng không, em vẫn đứng thêm một lúc. Bố cảm động rơm rớm nước mắt. Boohoo!

Đúng là sức mạnh của thức ăn! Bà nội gọi em "the human dustbin" thật chẳng sai.